Truyện Hoa Kiều - Chi Chi - Chương 01 - Đại hỏa - Cổ đại, Nữ cường, HE, 1v1, Hào môn thế gia, Trạch đấu, Trùng sinh
Văn án:
Úc Đường kiếp trước cửa nát nhà tan, kiếp này chỉ muốn giúp đỡ đại đường huynh chấn hưng gia nghiệp.
Bùi Yến (lặng lẽ liếc xem): Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Tiểu cô nương này trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, chẳng lẽ là ngấp nghé vị trí con dâu Bùi gia?
Úc Đường (yên lặng rơi lệ): Không, cái này hoàn toàn là hiểu lầm! Ta chỉ là muốn lúc đội tàu nhà họ Bùi ra khơi, liệu có thể cho ta tham gia một phần nhỏ, kiếm chút tiên...
Tình trạng: chưa hoàn. Hiện đang ra đến chương 265. Tác giả viết khá nhanh, 1-2 ngày 1 chương.
Chương 1: Đại hỏa
Ngọn lửa bốc cao, tiếng nổ lốp bốp kèm ánh sáng đỏ rực cả nửa bầu trời, từng đợt hơi nóng quét tới, xung quanh là tiếng người hỗn loạn gào thét: "Đi lấy nước! Đi lấy nước!"
Hai chân Úc Đường như nhũn ra, nếu không có nha hoàn Song Đào dìu đỡ, chỉ sợ nàng cũng ngã ngồi trên mặt đất.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư!" Song Đào bị tình cảnh trước mắt dọa cho lắp bắp, "Sao có thể như vậy được? Đã nói ban đêm Bùi gia hộ viện sẽ cùng người của nha môn đi tuần tra cửa hàng nhà ta rồi mà? Bùi gia Tam lão gia nói năm nay mùa hè rất nóng, trời hanh vật khô, sợ xảy ra hỏa hoạn, mấy ngày trước còn cố ý kêu người đặt ba mươi tám cái chum đựng nước hai bên phố Trường Hưng, chưởng quỹ các cửa hàng hàng ngày phải đổ đầy nước vào chum, sao phố Trường Hưng lại cháy được? Vậy, vậy cửa hàng nhà chúng ta làm sao bây giờ?"
Phải rồi!
Cửa hàng nhà nàng làm sao bây giờ?
Úc Đường hai mắt ướt át, hình ảnh trước mắt có chút bắt đầu mơ hồ.
Nàng vừa trùng sinh!
Hơn nữa còn trùng sinh ở ngay chỗ cửa hàng nhà nàng bị cháy lúc chạng vạng tối hôm đó.
Nàng sinh ra trong gia đình hòa thuận, họ hàng thân thiết, một đời yên ả cho đến tuổi cập kê. Trước đó, những chuyện không được như ý cùng lắm cũng chỉ là cha mẹ không cho nàng trèo cây xuống sông, gò bó bắt nàng học tập nữ công không cho nàng ra khỏi cửa mà thôi. Những ký ức đó yên bình ấm áp thế nhưng lại không để lại cho nàng ấn tượng sâu đậm. Chỉ có mùa hè này, một trận hỏa hoạn đột nhiên thiêu rụi tất cả hàng quán trên phố Trường Hưng. Cửa hiệu Tất Khí của nhà nàng và Đại bá phụ cũng không tránh khỏi bị cháy. Không chỉ thiêu hết giấy tờ, mà cả hậu viện, nhà kho lẫn nhà xưởng cũng cháy sạch, không có hàng để giao, mà khuôn gỗ trân quý do tổ tông lưu lại cũng mất, Úc gia bởi vậy không gượng dậy nổi, từ đó bắt đầu trở nên nghèo túng.
Cách đó không xa có người muốn xông vào bên trong cứu hỏa, đột nhiên lại bị đòn dông đổ sụp chôn ở trong lửa.
"Đương gia! Đương gia!" Một người đàn bà chạy tới muốn cứu người, luống cuống không biết làm sao, bị người ngăn lại bên ngoài.
Cũng có nam tử ngồi sập xuống đất, vỗ chân gào khóc: "Thế này thì chúng ta phải sống sao đây?"
Úc Đường và Song Đào đang thất thần thì bị người chạy qua đụng bả vai, Song Đào lấy lại tinh thần.
Nàng kéo Úc Đường đến bên mình, vội vàng nói: "Đại tiểu thư, phu nhân còn bệnh, lão gia lại không ở nhà, cô không nói gì với người nhà đã chạy tới đây . . ."
Úc Đường tỉnh táo trở lại.
Đối với Song Đào mà nói, nàng chẳng qua là chơi xích đu ngồi không vững bị rơi xuống, hôn mê nửa ngày; nhưng đối với nàng mà nói, nàng đã từng trải qua cảnh gia đạo sa sút, phụ mẫu đều mất, vị hôn phu mất sớm, ở goá thủ tiết bị con trai Đại bá ngấp nghé, thật vất vả mới đào thoát khỏi nhà chồng, được che chở ở một am ni cô, cuối cùng lại bị người ta giết chết.
Trận hỏa hoạn này rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn nữa là bệnh tình của mẫu thân nàng.
Phụ thân nàng, Úc Văn, cùng mẫu thân Trần thị như chim liền cánh, lúc mẫu thân sinh ra nàng bị khó sinh, cơ thể tổn hại, nên phụ thân đối với mẫu thân và nàng đều yêu như trân bảo, chưa bao giờ xích mích. Chỉ có điều từ lúc nàng ra đời, mẫu thân triền miên trên giường bệnh, mười ngày thì hết bảy ngày phải uống thuốc. Trước đó mấy hôm, phụ thân nghe được từ bằng hữu rằng ngự y Dương Đấu Tinh cáo lão hồi hương, liền đi Tô Châu tìm ông ta hỏi thuốc cho mẫu thân.
Kiếp trước, phụ thân nàng tay không trở về(1), mẫu thân vì nàng ngã rơi khỏi xích đu mà kinh hãi, bệnh tình càng nặng thêm, nằm trên giường không dậy nổi. Phụ thân hạ quyết tâm mang theo mẫu thân đi tìm một vị ngự y khác tên là Vương Bách đang ẩn cư tại núi Phổ Đà để chữa bệnh, trên đường trở về gặp sóng gió lật thuyền, chết oan chết uổng.
"Đi, về nhà, nhanh!" Úc Đường lòng nóng như lửa đốt, lập tức lôi Song Đào hướng về nhà mình mà chạy.
"Đợi một chút, tiểu thư!" Song Đào vừa thở hồng hộc chạy theo nàng vừa nói, "Cô chạy đi đâu vậy tiểu thư? Nhà ta ở đằng kia mà!"
Úc Đường dừng bước, trầm mặc một lát.
Đã mười năm nàng chưa trở về căn nhà trong ngõ Thanh Trúc, không còn nhớ rõ từ phố Trường Hưng đến ngõ Thanh Trúc có một đoạn đường nhỏ thế này.
Có lẽ là bởi vì phố Trường Hưng vừa bị cháy, thường ngày vốn yên ắng nay người người vội vã, ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt nặng nề của nàng một cái rồi lướt qua.
Hậu viện Úc gia im ắng, mấy bụi trúc tương phi thân thẳng tắp, cành lá lòa xòa im lìm dưới trăng, như một thế giới hoàn toàn khác với phố Trường Hưng ồn ào hỗn loạn.
Nàng loáng thoáng nghe tiếng mẫu thân ho khan, khàn giọng hỏi: "A Đường thế nào? Tỉnh chưa?"
Người trả lời là Trần bà tử, thiếp thân bên người mẫu thân nàng: "Tiểu thư vừa mới tỉnh, nói là muốn ăn hạt dẻ rang đường. Phu nhân nói xem, thời tiết thế này, tôi đi đâu tìm hạt dẻ rang đường cho tiểu thư bây giờ? Tôi dụ tiểu thư dùng một bát chè hoa quế, ăn ba khối đào xốp giòn, ăn xong mới ngủ lại."
Úc Đường ứa nước mắt.
Kiếp trước, nàng sống vô tư vô tâm, mẫu thân bệnh nặng lâu ngày, nàng cũng không để ý nhiều, ngược lại ỷ vào việc bị ngã xích đu mà hết ăn lại uống, những chuyện ngày thường mẫu thân không cho nàng làm đều làm cho bằng hết. Đến khi phụ thân mang theo mẫu thân đi cầu thuốc, vừa ra đến trước cửa nàng còn nhao nhao muốn phụ thân mang hai bao phấn Phục linh về cho nàng, nếu không thì sẽ không học thuộc bài.
"Mẫu thân!" Úc Đường đứng trước cửa phòng mẫu thân, không kìm lòng nổi gọi một tiếng.
Cửa "kẹt kẹt" một tiếng liền mở ra.
Trần bà tử nhô đầu ra, vừa nháy mắt với nàng vừa nói: "Đại tiểu thư lại muốn ăn cái gì? Giờ này, lò đường tắt lửa cả rồi, cùng lắm chỉ có thể làm cho tiểu thư bát cơm rang lót dạ một chút, những thứ khác thì chịu rồi."
Úc đường sửng sốt.
Nàng đã không còn là cô bé được phụ thân nâng trong lòng bàn tay, vô ưu vô lự không hiểu chuyện nữa rồi.
Thấy Trần bà tử thần sắc khác thường, trong đầu nàng chợt lóe. Chẳng lẽ, kiếp trước vào lúc này bệnh tình mẫu thân đã bắt đầu xấu đi?
Sắc mặt Úc Đường tối lại, thấy ánh mắt Trần bà tử có vẻ lo lắng, liền ôm lấy tay Trần bà tử, giọng nói lại mang theo vài phần nũng nịu: "Mẫu thân ta bệnh có đỡ hơn chút nào không? Ta không phải đói bụng, ta muốn nói chuyện với mẫu thân một chút."
Bộ dạng này của Úc Đường khiến Trần bà tử hết sức bất ngờ. Bà ta không kịp nghĩ nhiều, gật đầu với Úc Đường, nhưng lời nói ra lại có ý ngăn cản: "Phu nhân vừa uống thuốc, đã súc miệng đi ngủ, đại tiểu thư có chuyện gì ngày mai hẵng tới!"
Úc Đường rướn cổ nhìn về phía sương phòng.
Mẫu thân vừa mới nói chuyện với Trần bà tử, giờ lại không nói tiếng nào.
Hiển nhiên là không muốn gặp nàng.
Úc Đường tâm trĩu nặng, nàng cố gắng bắt chước giọng điệu của mình lúc mười lăm tuổi: "Vậy được! Ta về trước đi ngủ. Bà nhớ nói cho mẫu thân biết ta có ghé qua."
"Tôi nhớ rồi! Nhớ rồi!" Trần bà tử cười, tay chỉ con đường bên phải nói, "Sương xuống gió lạnh, để tôi đưa đại tiểu thư trở về phòng!"
Mùa này, nào có gió có sương. Chẳng qua là tìm cơ hội bí mật nói đôi câu với nàng mà thôi.
Úc Đường đáp ứng, đi bên cạnh Trần bà tử về phòng nàng.
Bởi vì lúc nàng đi rất vội vàng, chăn gối còn lộn xộn ném trên giường, giày một chiếc nằm trước giường, một chiếc nằm giữa phòng. Trần bà tử thấp giọng mắng Song Đào: "Ngươi hầu hạ đại tiểu thư thế này sao? Trong phòng lộn xộn thế này, nếu để cho phu nhân trông thấy sẽ giáo huấn ngươi một trận."
Song Đào đỏ mặt, xoay người đi dọn dẹp.
Úc Đường kéo Trần bà tử nói chuyện: "Mẫu thân rốt cuộc thế nào? Bà đừng dùng lời qua mặt ta. Ta biết người của Tế Dân Đường thường đến nhà chúng ta xem bệnh cho mẫu thân, bà không nói thì ta đi tìm người Tế Dân Đường hỏi chuyện."
Trần bà tử kinh ngạc nhìn Úc Đường một lúc.
Úc Đường lớn lên trong sự sủng ái của người nhà, tuy rằng không làm hư nàng, nhưng cũng không khiến nàng thành một cô nương mạnh mẽ, bộ dạng hùng hổ dọa người này, Trần bà tử lần đầu tiên nhìn thấy.
Trần bà tử không khỏi có chút do dự.
Úc Đường tự biết bản thân, nói dễ nghe một chút nàng là người không có tâm cơ, mà nói khó nghe thì là không có đầu óc. Trong nhà xảy ra chuyện, nàng đương nhiên không phải chỗ dựa, mọi người sẽ không nói với nàng.
Nàng dứt khoát nói với Trần bà tử: "Bà nhìn bộ dạng luộm thuộm của ta xem, ta vừa đi ra ngoài, phố Trường Hưng xảy ra hoả hoạn, cửa tiệm nhà chúng ta cũng cháy rồi."
Trước mắt như có ánh đèn, lúc này Trần bà tử mới phát hiện Úc Đường ăn mặc không chỉnh tề, sợ hãi nói: "Cô nói cái gì? Phố Trường Hưng có cháy?"
Úc Đường gật đầu: "Hàng hóa trong tiệm cháy hết rồi, điền trang phải qua tết Trung thu mới có hoa lợi, lại còn chữa bệnh cho mẫu thân, trong nhà lấy đâu ra bạc."
Lời này không phải nàng muốn dọa Trần bà tử.
Kiếp trước chính là như vậy.
Úc gia tuy ít bạc, cũng không đến nỗi chỉ vì cháy mất hai gian cửa hàng mà sa sút. Nhưng hoả hoạn lần này, trong khố phòng có lượng lớn hàng hóa của người ta đặt cũng bị cháy, Úc gia phải bồi thường không ít bạc, phụ thân trước đó mua bức "Tùng khê điếu ẩn đồ" thời Lý Đường từ một người bằng hữu, đến lúc phải giao tiền, mẫu thân không muốn phụ thân thất vọng, đành bán ba mươi mẫu ruộng tốt, khi phụ thân mang mẫu thân đi núi Phổ Đà, mẫu thân lại bán hai mươi mẫu ruộng. . . Sau khi phụ mẫu qua đời, vì thể diện, nàng bán nốt năm mươi mẫu ruộng còn lại để lo việc tang ma.
Sản nghiệp mà tổ phụ chia cho phụ thân đã mất, bên nhà bá phụ cũng gặp chuyện, không có cách nào giúp nàng.
Nàng vì thế mới đồng ý hôn sự với Lý gia.
Úc Đường nghĩ ngợi hồi lâu, thần sắc nặng nề thêm vài phần.
Nàng lạnh mặt nói: "Nếu như mẫu thân xảy ra chuyện gì, cha trở về nhất định không tha cho bà đâu".
Trần bà tử dở khóc dở cười.
Bà là thị tì của Trần thị, cũng là nhũ mẫu của Trần thị, Trần thị không tốt, so với người khác bà còn lo lắng hơn, đau lòng hơn, đại tiểu thư cần gì phải uy hiếp bà.
Nhưng nhìn bộ dạng này của đại tiểu thư, không hiểu sao bà lại cảm thấy vui mừng.
Trần bà tử suy nghĩ một chút, nói với Úc Đường: "Thời tiết nóng quá, phu nhân khó ở trong người, ăn gì cũng nuốt không trôi, vừa lo lắng cho vết thương của tiểu thư, lại lo lắng lão gia bôn ba ở bên ngoài, ăn không ngon ngủ không được, người gầy đi trông thấy, nên không dám để cho cô biết."
Úc Đường vừa xấu hổ day dứt vừa tự trách.
Kiếp trước của nàng, luôn luôn để phụ mẫu lo lắng, chưa từng là "chiếc áo bông nhỏ"(2) của hai người, chứ đừng nói là làm chỗ dựa cho họ.
Nghĩ tới đây, Úc Đường không kìm lòng được mà chắp tay trước ngực, nhìn về phương Tây niệm "A di đà phật" .
Kiếp trước, nàng không phải Phật tử thành tâm, Bồ Tát lại chiếu cố nàng, để nàng trùng sinh, một lần nữa quay lại lúc phụ mẫu vẫn còn, nàng chắc chắn cố gắng trân quý hiện tại, không để những chuyện đáng tiếc kiếp trước tái diễn, không để gia đình này suy sụp, thân tộc ly tán.
Nước mắt Úc Đường tuôn rơi.
(1): chỗ này nguyên văn là 无功而返: vô công nhi phản
(2): nguyên văn: 没有成为父母贴心的小棉袄: Con gái là chiếc áo bông thân mật của mẹ.
#HoaKieu #ChiChi #花娇 #吱吱 #codai #nucuong #ngontinh #trungsinh #happyending