Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh.
Mãi hôm qua, nhân ngày sn Rosie, tôi mới vào nt chúc mừng sn.
Vì chặn hết rồi. Chặn qua chặn lại. Tôi mệt mỏi. Tôi mệt. Mệt cả ngày, thể chất lẫn tinh thần.
Tôi nhắn ngắn gọn, rằng cảm ơn. Cảm ơn đã đến, đã đi. Đúng người, đúng thời điểm. Rằng may mắn là mọi chuyện đã qua rồi. Nếu thêm gì nữa, chắc sẽ thành bi kịch, chắc tôi chết thật.
Tôi cứ khóc như mưa, mới type được vài chữ, rồi lại khóc. Đột nhiên nhớ ra, nhớ ra đêm ở SG, ráng uống hết một lon bia, rồi thiếp đi.
Mấy ngày đó hầu như chả ăn uống gì, hôm thì ly sinh tố, hôm thì ly cafe/ bát bún chay. Đi như mộng du. Cười nói mà trong lòng rối bời.
May quá, đã qua rồi.
Tự nhủ với lòng mình lần thứ n:
(In my sleep I dreamed this poem)
Someone I loved once gave me
a box full of darkness.
It took me years to understand
that this, too, was a gift.
"Be the right kindness we want to see in the world."
Tôi đã định viết nhiều hơn, nhưng rồi không viết được gì.
Nỗi buồn, thất vọng, bất lực, bóng tối trong tôi vẫn còn, vẫn chưa nguôi.
Chỉ cần thời gian.
Và mình quyết định, mình chọn ignore đi. Là xong. Mỗi phút giây mình chọn, mình chọn.
Tôi đã nói với 2 người, cả 2 người tôi đã từng tin, none of them hiểu. Hoặc chỉ 1 người hiểu, rằng: em sẽ là điều thiện lành mà em muốn nhìn thấy ở trên đời này. Chính em. Em là điều mà em muốn nhận được từ cuộc đời.